Đọc Truyện Ma - Tiếng hồn ma đuổi theo tôi trong đêm |
Tiếng hồn ma đuổi theo tôi trong đêm là câu chuyện ma hoàn toàn có thật. Mời các bạn vào xem ngay để biết thêm chi tiết câu chuyện này
_ Alo con đang ở đâu đấy ? – Mẹ tôi hỏi tôi với vẻ rất gấp gáp.
- Con đang thu tiền ở dưới dân lập, có chuyện gì thế hả mẹ ?
-Con chạy ngay qua nhà Việt Phác thu tiền cho mẹ ngay nhé không nó khoá cổng vào là không gọi được đâu.
Sau đó là mẹ tôi cúp máy, tôi bực dọc vì sao mẹ tôi không gọi bảo tôi sớm vì tôi vừa đưa bà xã về nhà ở gần đó. Tôi lẩm bẩm vài câ rồi chào bà lão bán nước và nổ máy xe. Từ chỗ tôi đứng mà đi đến nơi mà tôi cần đến lấy tiền (gần chùa Phỗ Chiếu – bạn nào ở HP thì chắc chắn sẽ biết chỗ này) khá là xa nếu đi đường chính thế nên tôi quyết định sẽ đi tắt lôi chợ hàng.
Lúc đó tôi thấy đồng hồ đã điểm 11 rưỡi đêm, trong đầu suy nghĩ là phải chạy nhanh nhanh để về đi ngủ mai còn đi làm sớm. Đi hết đoạn quán Karaoke Tre Vàng thì thấy phố xá mình cũng đông vui phết, gần 12h rồi mà vẫn đầy người đi lại ngoài đường, cứ mải miên man suy nghĩ, tôi rẽ vào cái lối tắt để đi đến nhà cái nguwfi tôi cần lấy tiền. Đi hết đường lớn, tôi rẽ vào một con đuwofng nhỏ hơn, ở đây là một cái hẻm nhỏ, chỉ đủ 2 xe máy đi là chật kín chỗ. Tôi vẫn giữ nguyên tốc độ 40km/h và chạy bon bon trong cái hẻm nhỏ ấy, xung quanh không khí thật vắng lặng, người dân trong ngõ đã đóng cửa đi ngủ hết, chỉ còn vài nhà bật đèn sáng và ánh đèn hắt ra từ những khe cửa càng làm cho không khí trở lên u ám hơn…Những cái cây nhỏ ở trog vườn nhà những người sống quanh đó vẫn kêu xào xạc, vươn những cái cành dài ra đón gió, tiến côn trùng kêu rả rích trong đêm vắng không một bóng người càng làm cho không gian trở lên đáng sợ hơn. KHông gian u ám và tiết trời trở gió đêm hè khiến tôi hơi rùng mình, nhưng vì mọt phần đường này mình đi nhiều lần rồi với lại đi đêm cũng quen rồi nên tôi không sợ hãi gì mà vẫn giữu đều tay ga để con xe chạy tiếp.
Đi đến gần giữa cái ngõ nhỏ ấy thì có 2 lối rẽ, một lối là đường cụt còn một lối phải đi qua cái nghĩa địa mới đến được nơi tôi cần phải đến. Tôi rẽ vào lối đi qua nghĩa địa, ở đây không khí trở lên lạnh lẽo khác thường. Có lẽ là vì nơi đây toàn mồ mả, không có nhà dân ở gần nên gió thổi mạnh hơn các chỗ khác, những ngôi mộ mọc san sát nhau nhìn cùng với cỏ dại mọc um tùm, thỉnh thảong có một vài cơn gió thổi qua giữa 2 ngôi mộ tạo len những tiéng xào xạc của cỏ hay tiếng rít của một bóng ma nào đó khiến ai đi qua cũng phải có chút cảm giác rờn rợn. Mọi lần tôi vẫn đi qua con đường này nhưng chưa bao giờ đi muộn thế này, mà 11 giờ hơn ngày 19 tháng 3 âm lịch lại là năm 2013 toàn là số lẻ. Tôi biết đây là giờ linh nên đi qua cũng có chút gì đó lạnh gáy, tôi bật pha xe ở chế độ pha xa sáng thật sáng nhả hết côn tay, vào số và cố chạy thật nhanh qua cái nơi u ám này… Trong đầu tôi lúc này thật sự chỉ muốn chạy thật nhanh qua cái chỗ âm khí dày đặc này và tròi cao thì không có mắt, cái mà tôi không mong muốn gặp nhất đã xuất hiện…
Tôi tự nhủ phải chạy xe thật nhanh nhưng vì trong ngõ nên cũng ko dám chạy tốc độ cao lắm, đi được đến được nửa đường, vì đây là con đường độc dạo để đi và nó cắt ngang cái nghĩa địa nên có thẻ nói là tôi đang chạy vào giữa cái nghĩa địa ấy. Khi đến giữa cái nghĩa địa thì trước ánh đèn pha của tôi là một cụ già, một cụ già đang đi từ phía dãy mộ đi ra giữa đường… Tôi giật mình và theo phản xạ thì tôi nhả tay côn và tay ga, đạp chết phanh sau cùng phanh trước của xe, chiếc xe gầm lên và 2 cái phanh đĩa đã hoạt động hết công suất khiến bánh chiếc xe dừng khựng lại đột ngột, bánh xe trượt trên mặt đường tạo thành tiếng “xoẹt Xoẹt” kéo theo đó là một vệt bánh dài hơn 1m và 1 đám bụi mù mịt. Tôi quang đổ cả xe nhảy sang một bên định thần lại và tự nhủ :
“Chết mẹ rồi, chạy nhanh quá đâm trúng cụ già rồi, quả này toi rồi”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét